Có lẽ, cái tên Cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 đã chẳng còn mấy lạ lẫm với những thế hệ đang trải qua sự phát triển không ngừng của thời đại này – thời đại mà khoa học công nghệ đã đạt tới một tầm cao mới mà dường như trước đó con người chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi.
Chúng ta có thể gửi đi những lời nhắn hay dòng thông báo một cách nhanh nhất, tiện lợi nhất qua thư điện tử, hay những nền tảng công nghệ như Facebook, Instagram, Google Drive và những ứng dụng tương tự như thế. Có lẽ, chưa bao giờ việc giao tiếp, trao đổi thông tin giữa chúng ta lại trở nên thú vị tới như vậy. Qua những nền tảng ấy, ta biết thêm về nhau, dễ dàng tìm kiếm nhau, bắt gặp cả những gương mặt mới qua đó. Thế giới như được thu hẹp lại, con người dễ dàng tương tác. Thế nhưng, kết nối công nghệ một cách nhanh chóng, tiện ích như thế có thực sự làm chúng ta trở nên thân thiết với nhau hơn hay không?
Qua những nền tảng ấy, ta biết thêm về nhau, dễ dàng tìm kiếm nhau, bắt gặp cả những gương mặt mới qua đó. Thế giới như được thu hẹp lại, con người dễ dàng tương tác. Thế nhưng, kết nối công nghệ một cách nhanh chóng, tiện ích như thế có thực sự làm chúng ta trở nên thân thiết với nhau hơn hay không?
Không thể phủ nhận những lợi ích lớn lao mà công nghệ đã mang lại cho con người, chỉ là đôi lúc chính sợi dây kết nối ấy đồng thời cũng là con dao chia cắt những khoảnh khắc thực sự giữa chúng ta.
Khi bạn đến một môi trường mới, chẳng hề quen biết một ai, tất cả đều là những người lạ mặt, chẳng hiểu vì sao bạn liền lấy ngay máy điện thoại, ngồi xuống một chỗ nào đó như để tránh cái cảm giác đơn lẻ và thừa thãi. Chiếc điện thoại lúc ấy như một vật dụng có thể khiến bạn trông tự nhiên và tự tin hơn nhưng bạn có biết điều đó đã ngăn cản cơ hội để tôi có thể làm quen với những người xung quanh. Hay những buổi tụ tập bạn bè, hội nhóm, đã từng có những lúc bạn trở nên như thế này: “Ngồi bên nhau, cầm điện thoại thật lâu”. bạn và những bạn mất rất nhiều thời gian để chụp được những bức ảnh đầy nghệ thuật rồi đăng lên mạng xã hội, hầu hết là thời gian dành cho việc đăng trạng thái, câu chuyện lên những nền tảng đó. Quả thật, chúng ta đã thật sự kết nối với nhau qua công nghệ. Nhưng rốt cuộc buổi đi chơi như thế, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau được mấy và điều đó có khiến cảm thấy đầy tiếc nuối không ?
Ngay cả trong gia đình, không chỉ những người trẻ mà ngay cả những người lớn cũng bị sự kết nối của công nghệ dẫn dắt. Trong bữa cơm, có người cầm điện thoại để nhắn tin, có người bật một bộ phim để theo dõi, có người thì lại chơi điện tử. Thậm chí có những lúc, trong bữa cơm, có người ăn người không vì còn bận xem cho hết một tập phim, chơi cho hết một ván điện tử hay là trò chuyện qua mạng vẫn chưa kết thúc. Tất cả những điều ấy đã hoàn toàn làm mất đi cái giá trị đẹp đẽ, sự tinh túy vốn có mà bữa cơm gia đình mang lại.
Chúng ta dường như trở nên sôi nổi hơn khi ở trên mạng, chúng ta kết nối với nhau nhưng lại quên mất rằng những bữa cơm như thế sẽ có lúc khiến ta nhớ lại. Đấy là lí do khi ta đi du học, khi ta xa nhà hay ta phải ăn một mình, những bữa cơm như thế mới cho ta giá trị, ta trân trọng những khoảnh khắc quây quần bên nhau ấy. Khi đó, chẳng có thứ công nghệ nào có bồi đắp được.
Công nghệ được sinh ra là để phục vụ lợi ích, để phát triển, cải thiện đời sống của con người, để kết nối mọi thứ. Tất cả đều nằm ở việc, chúng ta sẽ quyết định lựa chọn việc sử dụng công nghệ một cách thông minh hay không.