Chào mừng các bạn đến với bản tin năng lượng mỗi ngày cho Đối tác Chân Thật, Các bạn thân mến, một yêu cầu tối quan trọng mà các ban tuyển người vào làm việc là xét xem ứng viên có khả năng hòa nhập với các đồng nghiệp hay có vừa với vị trí mà cơ quan dành cho. Rồi không biết từ lúc nào, tâm lý “làm sao cho vừa” ngự trị trong một anh nhân viên văn phòng. Làm quá, cũng không chắc thành công hơn, hay chưa biết có được sếp trả thêm tiền, mà đương nhiên làm ít đi thì không xong rồi. Việc làm sao cho vừa khít khiến anh ta giống như một thứ vữa dẻo khéo léo bít kín những kẽ nứt hay là thứ dính hai viên gạch lại với nhau, gạch đá cứng không dễ mà chặt gọt được thì cái anh vữa hồ này cố mà nhường nhịn vậy. Sợ lắm chứ, nếu mà mình là một thứ không có khả năng kết dính hay là cứng quá, không dùng được vào một dây chuyền đòi hỏi mọi phần tử phải vừa vặn. Đấy mới chỉ là một cách sống cho vừa trong công việc. Dân văn phòng sống nhiều thì giờ tại công sở nhất thì tự nhiên nhiễm bệnh nghề nghiệp, mang lối sống, cách suy nghĩ nơi làm việc vào các chuyện khác. Ấy là cũng có nỗi sợ ám ảnh, ở đây là chuyện không vừa. Các thể loại sợ không vừa: không vừa quần vừa áo, không vừa mắt người khác, không vừa ý sếp, không vừa với yêu cầu công việc, không vừa với môi trường xung quanh. Ở nhà mẹ dặn con gái “vừa vừa phai phải thôi con” nếu trang điểm quá kỹ, vợ dặn chồng “anh đi liên hoan thì uống vừa thôi đấy”, tiếp khách thì sao cho “vừa lòng khách đi”, với quan hệ công việc thì “cho vừa lòng nhau”. Kể thế, dân văn phòng hóa ra cũng như cô dâu mới về nhà chồng, khổ sở trăm điều, chịu đựng để giữ hòa khí… Nhưng cô ta còn có anh chồng đến tối còn văn nghệ được với nhau, chứ dân đi làm về đến nhà thì lo nấu canh không vừa miệng chồng, đưa tiền không đủ chi tiêu cho vợ, đóng học thêm cho con chưa vừa ý cô giáo, v.v… Mệt thế.